Lục Hành Chu ngừng lùi, điều hòa lại chấn thương, đứng thẳng mỉm cười, chắp tay.
Không cần nói lời nào, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.
Nguyên Mộ Ngư ngẩn người đứng đó, hồi lâu không cất lời, đầu óc nàng thậm chí trở nên trống rỗng. Thật ra vừa rồi chỉ là bị tốc bay áo choàng, chẳng hề ảnh hưởng đến hành động, nàng hoàn toàn có thể truy kích, nhưng lại quên mất.